Gió nói với những chiếc lá úa rằng: "Trong vòng tuần hoàn bất tận của kiếp lá, màu vàng của mi trong khoảnh khắc này là nét đẹp vĩnh hằng của mùa thu tàn phai. Đừng buồn, vì cái đẹp nào cũng phù du vì chỉ phù du mới đẹp". Lá biết gió nói dối, nhưng lá vẫn vui vẻ bay vèo theo gió dù không hề biết phù du ở tận nơi nào!. Người đời thường bảo "lời nói như gió thoảng" là vậy.
Anh và em quen nhau từng ấy thời gian, vậy mà vẫn chưa đủ vì mọi thứ...
Chưa đủ nhớ để gọi là yêu
Chưa đủ quên để thành xa lạ
Anh ám ảnh em giữa hai chiều nghiệt ngã
Ngiêng bên này lại chống chếnh bên kia
Ngôi sao nào thổn thức giữa trời khuya
Dịu dàng quá lời thì thầm của gió
Ngủ ngoan thôi ngọn cỏ mềm bé nhỏ
Biết đâu chừng thiên sứ đứng vây quanh
Trái tim đa mang chở tình yêu chòng chành
Quên với nhớ lắc lư nhịp sóng
Anh là gì giữa bốn bề vang vọng
Em ngẹn lòng khi thốt gọi thành tên.