Con sóng
xô tôi xa cánh đồng mênh mông thuở bé
Ngấc ngủ
ngoài ụ rơm với con dế trốn ven bờ
Hai mươi
năm tuổi theo trâu lội bõm xa vời ký ức
Vẫn vệt
sình quệt ngang cổ ngứa bông lúa vụ hè thu.
Bữa con
sóng dạt xô tôi về quanh bờ bãi
Vẫn
chiều với rẫy bắp luống khoai.
Cây cau
thập kỷ đầu làng thôi kết trái
Lóm
chiều quê tàu lá gióng bay về
Em có
đợi một mình tôi như thuở trước
Sao lúa
vàng soi bóng rạ lê thê ?
Bữa ngọn
sóng cồn nức lòng xé ruột
Sông
Măng ơi con thòi lòi nhảy ven bờ bắt móng
Qua đồng
xanh, lò gạch ngói thôi vàng.
Em cắc
cớ hỏi những điều ngây dại
Dạt triền
sông từng cơn sóng cồn bờ
Bữa tắt
nắng sóng dạt tôi có về qua xóm
Con vạt
sành the thé bụi tầm vông
Cũng
những thứ rau ngoài vườn tạm bợ
Nghe thê
lương em bỏ xứ theo chồng.
Sóng dạt
tôi về lại quê sau thăng trầm viễn xứ.