Thứ Năm, 10 tháng 1, 2013

Giữa hai chiều: Quên - Nhớ


Gió nói với những chiếc lá úa rằng: "Trong vòng tuần hoàn bất tận của kiếp lá, màu vàng của mi trong khoảnh khắc này là nét đẹp vĩnh hằng của mùa thu tàn phai. Đừng buồn, vì cái đẹp nào cũng phù du vì chỉ phù du mới đẹp". Lá biết gió nói dối, nhưng lá vẫn vui vẻ bay vèo theo gió dù không hề biết phù du ở tận nơi nào!. Người đời thường bảo "lời nói như gió thoảng" là vậy.


Anh và em quen nhau từng ấy thời gian, vậy mà vẫn chưa đủ vì mọi thứ...

Chưa đủ nhớ để gọi là yêu
Chưa đủ quên để thành xa lạ
Anh ám ảnh em giữa hai chiều nghiệt ngã
Ngiêng bên này lại chống chếnh bên kia


Ngôi sao nào thổn thức giữa trời khuya
Dịu dàng quá lời thì thầm của gió
Ngủ ngoan thôi ngọn cỏ mềm bé nhỏ
Biết đâu chừng thiên sứ đứng vây quanh

Trái tim đa mang chở tình yêu chòng chành
Quên với nhớ lắc lư nhịp sóng
Anh là gì giữa bốn bề vang vọng
Em ngẹn lòng khi thốt gọi thành tên.


Tay trong tay!

Tay Trong Tay

Chỉ cần một người bạn tốt

cũng đủ để thoát khỏi thế giới tối tăm

 
 

   Một ngày hè, hắn ngồi trên bãi biển và ngắm nhìn hai đứa trẻ trên cát. Chúng say sưa xây một lâu đài có đủ cổng, tháp, hào và cả khách tham quan nữa. Khi công trình gần hoành thành thì một cơn sóng lớn ập đến phá tan tất cả. Giời thì chỉ còn một đống cát ướt mà thôi. Hắn những tưởng bọn trẻ sẽ khóc vì sóng đã phá tan những gì chúng kỳ công xây dựng. Nhưng không! Chúng lại cùng chạy ra xa con nước, cười giòn, tay nắm tay và... xây dựng một lâu đài mới.  

Bọn trẻ đã dạy hắn một bài học quan trọng. Tất cả mọi thứ trong cuốc sống dù quý giá đến đâu thì cũng không khác gì những tòa lâu đài trên cát. Chỉ có tình yêu, tình bạn là vững bền.

Trước sau thì cơn sóng cũng sẽ đến và mang đi tất cả những gì chúng ta cố công xây đắp. Nhưng bao giờ thì những cơn sóng sẽ đến? Không ai biết trước được! Chỉ biết rằng với những ai có được bàn tay của người khác để nắm chặt, để cùng chia sẽ những thành công, thất bại thì mới có thể cười vang và vượt qua mọi khó khăn.

Ấy à! chúng mình mãi là bạn nhé, mãi mãi không bao giờ thay đổi

kenyas ......

                                          

Mùa thu Hà Nội lần 4 - 2012.

Đến hôm nay mới load báo vài ảnh của chuyến gặp gỡ "Mùa thu hà Nội" được.
Yahoo đã mang đến nhưng người bạn cùng sở thích, không phân biệt giai cấp, vùng miền, tuổi tác. Họ là những người ông, bà, cô, chú, anh, chị và những người em dễ thương biết mấy.
Kỹ niệm với Blogger Phú Thọ
Các Blogger từ miền Trung, Nam ra Hà Nội.


Kỹ niệm với Blogger Hà Nội.
Chị "Trăng Thu" đang đọc thơ.
Kỹ niệm em "Mùa đông của em" được tặng quà quý.
Chia sẽ cảm xúc với "Mùa Thu Hà Nội".
Với "Thang Ngoc Pho" 80 tuổi.
Tiệc giao lưu.
Với 2 chị "Hoxuanu và Hoahonggai" anh "Huandrum".
Trò chơi giao lưu.
Với Blogger "Đăng Cang".
Với Blogger "Nhockhoaitien".
Với Blogger "Laoquangthau".
Với Blogger "Hoangnhung media".
Với Blogger "Quoc Tuan".
Với Blogger "Hoa Ban Trắng".
Với Blogger "Hữu Hợp".
Với Blogger "Mùa đông của em".
"hongthu312"
Cafe sáng với "Laoquangthau và Huandrum".
 Hẹn Hà Nội mùa thu sau, với những mối tình hoài mong luôn gởi về Hà Nội dấu yêu!

Thứ Ba, 8 tháng 1, 2013

Định mệnh !



Cô và anh hai kẻ lạc đường trong số kiếp chơi vơi vào khoảnh khắc mà ngoài chồng ngoài vợ. Cô bên cạnh anh những lúc cần nhau nhất như định mệnh, không phải người tình, càng không phải người dưng. Cô và anh luôn tạo cho mình một khoảng cách để đủ không ai làm phiền lòng đến ai. Cô tôn trọng cuộc sống riêng của anh, và anh cũng thế.

Anh song đôi bên cuộc đời cô như dòng kẻ chứa từng cung bật của bản tình ca.
Cô yêu anh và anh cũng thế, có phải vì cô ngộ nhận hay không cô không dám khẳng định, nhưng giữa họ như có một khoảng cách, có thể là vết thương lòng hay nỗi đau trong quá khứ. Cô cố tình đặt cái tên cho thứ tình cảm đó giống 2 con người hoàn toàn xa lạ, tìm đến nhau như một điểm tựa tâm hồn.

Rồi cô viết: “thật may mắn khi em là người đến sau để được lắng nghe nhữg kỉ niệm của anh với người đến trước ..... và... cũng thật là may mắn khi em là người đến trước để lặng lẽ nhìn anh vui vẻ với người đến sau”.
.....và rồi em chợt biến mất trong trái tim anh..... !~ :):).

Đêm vậy là cô và anh có giấc ngủ bình yên bên đời !

Thứ Năm, 27 tháng 12, 2012

Sóng vỗ tôi về lại quê nhà !



Con sóng xô tôi xa cánh đồng mênh mông thuở bé
Ngấc ngủ ngoài ụ rơm với con dế trốn ven bờ
Hai mươi năm tuổi theo trâu lội bõm xa vời ký ức
Vẫn vệt sình quệt ngang cổ ngứa bông lúa vụ hè thu.

Bữa con sóng dạt xô tôi về quanh bờ bãi
Vẫn chiều với rẫy bắp luống khoai.
Cây cau thập kỷ đầu làng thôi kết trái
Lóm chiều quê tàu lá gióng bay về
Em có đợi một mình tôi như thuở trước
Sao lúa vàng soi bóng rạ lê thê ?

Bữa ngọn sóng cồn nức lòng xé ruột
Sông Măng ơi con thòi lòi nhảy ven bờ bắt móng
Qua đồng xanh, lò gạch ngói thôi vàng.
Em cắc cớ hỏi những điều ngây dại
Dạt triền sông từng cơn sóng cồn bờ

Bữa tắt nắng sóng dạt tôi có về qua xóm
Con vạt sành the thé bụi tầm vông
Cũng những thứ rau ngoài vườn tạm bợ
Nghe thê lương em bỏ xứ theo chồng.

Sóng dạt tôi về lại quê sau thăng trầm viễn xứ.

Thứ Hai, 10 tháng 12, 2012

Chia nữa mối tình!



Bỗng một ngày, anh chợt biết nhớ em
Con nắng lụa leo hàng hoa cúc nhái
Nhuốm vàng thêm áo mùa thu trở lại
Cũng vàng hơn ngọn cỏ nhớ trong tim!

Bỗng một ngày nỗi nhớ chợt dài thêm
Cho một nữa tình yêu vừa chợt thức
Xoáy vòng quanh những niềm đau hiện thực
Biết còn ai yêu một nữa bao giờ.

Mùa thu về thắp lửa vần thơ
Tình cứ nữa, nên vẫn còn xa lạ quá
CK

Chủ Nhật, 9 tháng 12, 2012

Về mà thương ...... ơi hoa cau!

Đã nở rồi hoa cau trắng muốt, tích xưa kể rằng mối tình ngang trái của anh em. Người em hoá thân thành cây cau một lòng yêu chị dâu bằng tình yêu trong trắng, nên giờ hoa cau rụng trắng sân nhà.

Nhìn hoa cau như người con gái kiêu sa, không thèm chen chân lấm lem bùn đất như những loài hoa dại khác ven bờ. Vì hoa ở tít trên cao, cao quá của thân cau trắng muốt bầu trời, nên người đời ít thấy. Đài hoa trắng muốt ấy là mối tình trong sáng của một kiếp người đã yêu một tình yêu ngây dại, muộn màn và đáng trân trọng làm sao. Rồi hoa cau rụng xuống cho mặt đất cũng chuyển màu. Em sinh ra từ miền quê, rồi bỏ xứ đi xa biết ngày nào được quay về đất mẹ để hơn một lần hôn vào làn nước ngọt ngào phù sa.

Đời người tột đỉnh vinh quang rồi cũng quay về làm con cố hương mà sao tranh đấu vô thường.
Không biết có nơi nào nhiều loài hoa bình dị mà tinh khiết như hoa Cau miệt đồng bằng Miền Tây của quê tôi không? Từng dòng sông chở nặng phù sa, từng hàng cau thẳng hàng ngoài đầu ngõ mỗi nhà. Hồi còn nhỏ tụi tôi thường chơi trò kéo mo cau bằng tàu lá cau chín vàng rụng xuống. Lớn lên biết yêu rồi biết tương tư. Nghe câu hát “người phu kéo mo cau” sao thấy Cau cũng đi vào nhiều chuyện tình thơ dại, vậy mà nữa đời người ta mới biết sự cứng cỏi, ngang bướng như bản tính đỏng đảnh con gái của hoa cau .

Mùa hoa Cau trắng ngõ là mùa vu quy em xuất giá theo chồng. Trong mỗi buồng hoa Cau trắng tinh kia là bao lời nguyện cầu da diết của người em trong truyền thuyết vì tình yêu ngang trái mà hoá thân cho tình em về bên ấy được hạnh phúc bình an. !

“Anh thương em rồi sao anh chẳng nói, để hoa cau rụng trắng đêm buồn…”
By: CK